Tôi đang đau đầu, đột nhiên ngoài cửa có tiếng động, Nam Cung Phi Yến đã trở về.
Không biết vì sao, tôi vừa nhìn thấy cô ta, trong lòng không hiểu sao đã kiên định lại, nhìn ra đằng sau cô ấy, hỏi cô ấy vì sao Thiệu Bồi Nhất còn không có về cùng, Nam Cung Phi Yến đứng ở cửa, hơi mệt mỏi xoa xoa mắt rồi nói:
- Đừng nói nữa, đêm qua chúng tôi đến quá đúng lúc, vừa lúc gặp phải nhà Xà tộc đang đánh nhau, còn đang ồn ào kìa.
Tôi hoảng sợ, vội hỏi:
- Bọn họ lại đánh nhau với ai, hoàng thất nhà họ Thái không phải đã trở về quan ngoại rồi sao?
Nam Cung Phi Yến nói:
- Ai nói là hoàng thất nhà họ Thái chứ? Là cái tên Y Thắng kìa, mang theo mấy tên yếm thắng sư, còn có một số người của Kim Đao môn, ừm, hình như cái tên A Nam kia cũng đi cùng, nhưng mà hắn ta không có lộ mặt, vẫn luôn trốn ở phía sau trận.
Vừa nghe là mấy người này, trong lòng tôi cũng trầm xuống, khỏi cần hỏi, đây chắc chắn là định đi cướp kính Luân Hồi.
- Vậy tình hình chiến đấu như thế nào, ai thắng?
Tôi lại hỏi.
- Cái này thì khó mà nói, nhưng mà may là bọn chị đến kịp, giúp đỡ suốt một đêm, tạm thời bọn họ đã lui lại, nhưng mà chị nghĩ, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tiếp.
Cô ta nói có hơi qua loa, tôi đang định hỏi thăm tỉ mỉ lại một chút, Nam Cung Phi Yến đột nhiên quay đầu ra phía sau nói:
- Thường đệ đệ, không có người ngoài, vào đi.
Tiếng của cô ấy vừa dứt, thiếu niên áo đen Thường Khánh đã từ phía sau lưng cô ấy vọt ra, sắc mặt kì lạ mà nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt cực kì không tốt, lạnh lùng nói:
- Tại sao anh lại ở chỗ này?
A, tôi có hơi bối rối, đúng vậy, vì sao tôi lại ở chỗ này chứ, hơn nữa còn mới vừa nhảy xuống từ giường của Nam Cung Phi Yến, cái này phải giải thích thế nào đây?
Không đúng không đúng, giải thích cọng lông gì chứ, Nam Cung Phi Yến lúc nãy cũng không ở đây, cô ta chắc là vẫn luôn ở cùng một chỗ với mấy người Thường Khánh, tôi chỉ là sáng sớm về đến đây mệt mỏi ngủ một giấc, tôi còn cần phải giải thích cái gì sao?
- Tôi mệt...
Cuối cùng tôi nhún vai đưa ra lời giải thích như vậy, Thường Khánh nhìn tôi không thèm hé răng nhưng mà ánh mắt vẫn cứ lạnh lẽo như muốn ăn thịt người, Nam Cung Phi Yến che miệng cười khẽ, nhẹ nhàng dùng khuỷu tay chọc vào ngực Thường Khánh, híp mắt hỏi:
- Em không buồn ngủ à?
Giọng nói của cô vừa mềm lại vừa nhão, tôi nghe xong cũng cảm thấy hơi kỳ kì, Thường Khánh mặt lại đỏ lên, quay đầu qua, giả bộ ngạo nghễ nói:
- Nếu mệt tôi có thể đi về nhà ngủ.
Tôi nhịn không được buồn cười, nhìn không ra cái tên thiếu niên Xà tộc này còn là một người thích ghen.
Nam Cung Phi Yến cũng cười nói:
- Được rồi, đừng quậy nữa, ngày hôm qua, ngày hôm qua chị đây không phải vẫn luôn ở chung với em sao.
Một câu này của cô đúng là còn có tác dụng hơn bất cứ thứ gì, Thường Khánh cúi đầu nói thầm:
- Tôi, tôi biết...
Tôi hứng thú nhìn hai người bọn họ, đây đúng là một đôi dở hơi mà, rất rõ rà là Thường Khánh đã yêu sâu sắc Nam Cung Phi Yến, lại cứ thích sĩ diện, Nam Cung Phi Yến cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng để dỗ cậu ta, đúng là làm cho người ta không biết nói gì nữa.
Nhưng mà, hai người bọn họ cùng nhau đi về, là muốn làm gì chứ?
- Được rồi được rồi, mau kể cho tôi nghe chuyện ngày hôm qua đi, cậu em Thường Khánh à, tôi nghĩ cậu hiểu lầm tôi gì rồi, chị Phi Yến có ân với tôi, tôi đã sớm xem chị ấy là chị, lại nói nhân sinh khổ đoản, cho dù tôi có thể sống thọ, nhiều lắm cũng chỉ vài chục năm nữa là phải đi gặp Diêm Vương rồi, haizz, làm sao so được với mấy cậu chứ.
Mặt tôi mang theo ý cười nói mấy câu đó, thật ra là muốn ám chỉ cho cậu ta biết, cậu đừng có nghĩ là tôi đang tính cướp Nam Cung Phi Yến với cậu, mấy người đều là yêu quái già mấy trăm tuổi, tôi lại chỉ là một thằng nhóc trong sáng, vài chục năm sau, hai chân đạp vài cái đã bay lên trời, các người còn đang lăn lộn ở dưới dân gian, cho nên, bây giờ cậu ghen hoàn toàn là rảnh rỗi làm chuyện không đâu.
Thường Khánh hình như cũng hiểu ra, nhưng vẫn nhướng mắt nhìn trần nhà nói:
- Ai là cậu em của anh...
Nam Cung Phi Yến có hơi bất đắc dĩ nhìn cậu ta, lắc đầu nói:
- Thường đệ đệ, được rồi, chị biết em ở nhà không tiện nói chuyện lắm, bây giờ cuối cùng cũng có thể nói cho chị biết đi, mấy hôm nay, nhà của em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mấy tên đó tại sao lại muốn đánh lén nhà em?
Lúc này tôi mới hiểu ra, thì ra Nam Cung Phi Yến cũng chẳng hiểu biết lắm về chuyện nhà bọn họ, xem ra một trận đánh đêm hôm qua, chắc là cũng mơ màng hồ đồ, người Xà tộc cái gì cũng không chịu nói, nhưng mà cố tình Nam Cung Phi Yến lại có quan hệ tốt với tên Thường Khánh này, cho nên đã len lén trộm anh bạn đẹp trai này về nhà, muốn hỏi cho rõ ràng cẩn thận.
Vừa nói, Nam Cung Phi Yến vừa dẫn theo Thường Khánh đi vào trong phòng, nhưng mà vừa đi đến giữa nhà, đột nhiên hít hít cái mũi, nhíu mày nói:
- Không đúng, mùi hương trong phòng này, ai đã đến vậy?
Còn chưa đợi tôi trả lời, Thường Khánh ở bên cạnh đã trừng mắt nói:
- Ai đã đến, nói!
Tôi bất đắc dĩ:
- Cậu gào cái gì chứ? Cái đó, chị ngửi được mùi gì vậy?
Nam Cung Phi Yến khó hiểu nói:
- Khó miêu tả lắm, hình như, là hơi thở của linh hồn để lại?
Tôi thở dài:
- Chị đúng là lợi hại thật đó, không gạt gì chị, lúc nãy em vẫn còn đang buồn bực đây, bởi vì trước khi chị đi vào nhà...
Tôi kể lại từ đầu tới đuôi mọi chuyện xảy ra trong mộng lúc nãy cho chị ấy nghe, Mặc Tiểu Bạch rất có khả năng là hồn lìa khỏi xác, hoặc là dùng một loại pháp thuật kì diệu nào đó, dù đang ở xa ngoài ngàn dặm vẫn có thể báo tin cho tôi, nếu không, chỉ là một giấc mơ thì không có khả năng sẽ chân thật đến như vậy.
Nam Cung Phi Yến cũng rất là kinh ngạc, cô ấy nghĩ nghĩ, gật đầu nói:
- Chị hiểu rồi, đây là một loại pháp thuật truyền tin từ ngàn dặm, gọi là Linh Tê Mộng Ảnh.
- Linh Tê Mộng Ảnh? Đó là cái thứ gì vậy...
Tôi kì quái hỏi, cái pháp thuật này nghe có vẻ rất là lợi hại đó.
- Là như thế này, đầu tiên, người thi triển Linh Tê Mộng Ảnh nhất định phải là người rất quen thuộc với em, cả hai từng có tiếp xúc thân mật, sau đó, trong tay người này còn phải có một thứ gì đó trên người của em, hoặc là tóc này nọ, là có thể thông qua một loại pháp thuật đặc biệt, truyền tống hình ảnh của người đó cho em, đương nhiên, nhất định phải vào lúc em đang ở trong mơ mới có thể thực hiện được, bởi vì khi đó, hồn phách của em sẽ ở trong trạng thái hoạt động tự do, không bị cơ thể trói buộc quá nhiều, cho nên sẽ càng có lợi cho việc giao tiếp giữa hai hồn phách với nhau.
Nam Cung Phi Yến thẳng thắn nói, nói vô cùng tỉ mỉ.
Tôi cũng đã hiểu, thì ra loại pháp thuật này chính là thành lập một mối quan hệ giao tiếp giữa hồn phách và hồn phách với nhau, nếu nói như vậy, tất cả những chuyện lúc nãy đều là thật?
Nam Cung Phi Yến nghiêng đầu nhìn tôi cười, tôi bị nụ cười của chị ấy làm cho nổi da gà, cô cười hì hì nói:
- Nói đi, giữa hai người các em từ lúc nào mà đã có tiếp xúc thân mật vậy hả?
Tôi lập tức cạn lời, bất đắc dĩ nhướng mắt, nói:
- Đừng có quậy nữa, giữa đàn ông với nhau có kề vai sát cánh cũng là chuyện bình thường, nhưng mà thằng nhóc này lòng dạ cũng sâu thật đó, cậu ta ấy lấy đồ vật trên người em, hay là tóc của em lúc nào mà em còn không hề hay biết...
Bỏ đi, cái này cũng không quan trọng lắm, chuyện làm tôi đau đầu bây giờ là, lúc gần đi thì cậu ấy bảo em đến nhà cứu cậu ấy, nhưng mà lại không có nói cho em biết nhà cậu ấy ở đâu, chị nói coi, giờ phải làm gì đây?
- Nhà cậu ta? Không phải chứ, cậu ta không có nói cho em biết nhà mình ở đâu à?
Nam Cung Phi Yến kinh ngạc nói.
- Đúng đó, cậu ấy chỉ nói cho em, nhà cậu ấy ở, An Huy... thôn...
Tôi nói đúng sự thật.
- An Huy thôn? Đó là chỗ nào chứ?
Nam Cung Phi Yến cũng rất khó hiểu, tôi cười khổ nói:
- Nếu mà em biết thì đã không hỏi chị rồi, thằng quỷ này, đúng là không được bình thường cho lắm.
Nam Cung Phi Yến nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đột nhiên nói:
- Vậy hai người, tại sao lại không liên lạc bằng điện thoại chứ?
Tôi nhíu mày:
- Có lẽ, cậu ấy không tiện để gọi điện thoại, chẳng hạn như là, đang bị giam lỏng?
Cô gật gật đầu:
- Nếu đã đến mức phải dùng đến Linh Tê Mộng Ảnh, nói không chừng đúng thật là đã cùng đường, vậy, em tính đi một chuyến sao?
Tôi cười khổ:
- Cho dù em có muốn đi cũng không biết phải đi đến chỗ nào, dù sao em cũng phải biết địa chỉ mới được chứ?
Cô bật cười, lắc đầu:
- Vậy thì đúng là cạn lời rồi, nếu đã vậy, vậy tạm gác chuyện này sang một bên đi, trước tiên làm rõ chuyện hiện tại, làm rõ xong, lại đi nghiên cứu chuyện cứu Tiểu Bạch sau vậy, dù sao bây giờ em cũng không tìm được nhà của cậu ta.
Tôi nghĩ lại thấy cũng đúng, vì vậy thành thành thật thật ngồi xuống, lúc này Nam Cung Phi Yến mới quay người qua, lại hỏi Thường Khánh những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua trong nhà của cậu ta.
Thường Khánh ở trước mặt Nam Cung Phi Yến giống hệt như một em bé ngoan ngoãn, lập tức nói hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Đêm khuya ngày hôm qua, bên trong hang rắn của Hoàng Bì Tử có một người áo đen không rõ thân phận đột nhập vào, hắn che dấu hành tung, theo dõi khắp nơi trong hang động, giống như là đang tìm món đồ gì đó, hơn nữa còn không gây ra tiếng động đột phá ba đạo cấm chế bày ra ngoài cửa hang, xông thẳng vào trong hang.
Lúc đó người nọ còn cho rằng thần không biết quỷ không hay, nào biết rằng, xà tinh Thường Khánh lại có chút không giống với những con xà tinh khác, tất cả hành tung của người nọ đều bị cậu ta nhìn hết vào trong mắt.
Bây giờ là mùa đông, cũng chính là mùa ngủ đông của rất nhiều động vật, nếu dựa theo tập tính mà nói thì rắn cũng là loài động vật ngủ đông, cho nên vào lúc này phần lớn Xà tộc đều chui vào trong hốc cây, khe núi ngủ ngon. Mà cả nhà này đều là xà tinh, xà tinh đương nhiên là không cần ngủ đông, nhưng mà cũng đều lười nhúc nhích, cả đám đều trốn trong hang, hoàn toàn không ra ngoài, an toàn trong động hoàn toàn dựa vào lá chắn của ba đạo cấm chế được thiết kế ngoài cửa hàng.
Nhưng mà cái tên Thường Khánh này từ trong xương cốt đã là một thằng nhóc không chịu ngồi yên, từ khi vào mùa đông, cậu ta cũng chẳng muốn ngủ, vì thế cả người đều quấn lên trên cột đá ngoài cửa động, lười biếng không nhúc nhích, hơn nữa còn vươn nửa người ra ngoài, giả thành một cành cây khô.
Nếu như có chim chóc gan lớn nhào xuống, cậu ta lại đột nhiên vụt ra – dọa đám chim chóc này sợ nhảy dựng, nhưng mà cậu ta cũng không ăn thịt chim, chỉ là chán nên tìm trò vui chơi thôi, thực ra từ trước đến giờ cậu ta cũng không dễ dàng sát sinh, cũng sẽ không ăn hiếp mấy con động vật nhỏ.
Cho nên, lúc người áo đen này xông vào, cậu ta đã sớm nhìn thấy, nhưng mà cậu ta lại chẳng hé răng, chỉ lặng lẽ trườn về trong động, dán sát vách đá trên đỉnh đầu, một đường cẩn thận đi theo người áo đen đi vào trong hang, bởi vì cậu rất tò mò, đã nhiều năm như vậy rồi, đây chính là người đầu tiên có can đảm dám nửa đêm xông vào hang rắn.
Rất nhanh, cậu đã phát hiện người này xem xét tìm kiếm khắp nơi, giống như đang tìm món đồ gì đó, trong lòng cậu hiểu ra, tên này nhất định là đến vì cái kính cổ kia.
Thật ra Thường Khánh cũng hoàn toàn không biết rõ lai lịch thật sự của kính cổ kia, chỉ biết đây chính là bảo vật trấn hang của gia tộc nhà mình, có được một ít lực lượng đặc biệt, lúc này nhìn thấy người này to gan, không ngờ còn dám đến trộm kính cổ, cũng tự cho rằng bản lĩnh rất cao cho nên cũng không thông báo cho những người khác trong tộc, mà là đột nhiên phát động tấn công, muốn chiến thắng trong một chiêu, khống chế người này, hỏi cho rõ ràng, đến lúc đó lại đưa hắn đến trước mặt của tộc nhân, vậy mình không phải là quá oai phong rồi sao?
Trong lòng cậu ta nghĩ như thế lập tức đột ngột đánh lén, nhưng mà cậu ta trăm ngàn lần cũng không ngờ rằng, người nọ cũng đã phòng bị từ sớm, cậu ta vừa mới nhảy ra ngoài, người đó đã ra tay nhanh như chớp, đánh thẳng vào chỗ bảy tấc của cậu ta.
Đánh rắn đập đầu, đây là chân lý không bao giờ thay đổi từ trước đến nay, Thường Khánh lập tức hoảng sợ vô cùng, thiếu chút nữa là đã bị đánh trúng, vì vậy vội vàng xoay người tránh đi chỗ nguy hiểm, nhưng mà vẫn bị người nọ dùng một chưởng đánh lui, cả người tê rần.
Tuy là Thường Khánh không thích nói nhiều, nhưng vẫn là tên có tính tình nóng nảy, lập tức tức giận đánh nhau với người nọ, nhưng mà người đó lại ung dung nghênh chiến, tuy là đang ở trong hang rắn nhưng lại chẳng có chút hoảng sợ nào, sau mấy hiệp còn giữ thế thượng phong, Thường Khánh không chiếm được chút lợi nào cả.
Nhưng mà đúng vào lúc này, viện binh trong tộc cũng chạy đến, người đó nhìn thấy tình thế không tốt lắm mới vừa đánh vừa lui, lúc đó tổng cộng có ba người Xà tộc vây đánh tên áo đen đó, nhưng vẫn để hắn ta toàn thân mà lui, chạy ra ngoài động.
Lúc này, rắn lớn rắn nhỏ trong hang cũng đều bị kinh động đến, sôi nổi ra khỏi hang đón địch, thấy người nọ đã không còn chỗ để trốn, trong bóng đêm lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều người mai phục, kêu một cái rồi đồng loạt đánh ra, từ bốn phương tám hướng bao vây người Xà tộc vào bên trong.
Lúc này Thường Khánh cũng đã biết, người này tuy là nhìn giống như là vào trong hang rắn trộm bảo vật, nhưng mà trên thực tế là đang dụ rắn ra khỏi hang rồi mới bao vây tiêu diệt.
Nhưng mà tính cách của Xà tộc hung ác tàn bạo, cho dù đã rơi vào trong vòng vây, cũng không hề lùi bước, hai bên lập tức nhào vào đánh nhau.
Mà giờ phút này, một bộ phận Xà tộc ở lại bảo vệ trong hang cũng gặp phải kẻ địch, đó chính là đám người Y Thắng trốn ngoài hang, bọn họ mới là người cướp đồ thật sự, lúc đó quân tinh nhuệ trong Xà tộc đã đi ra hết, người ở lại không chịu nổi một chiêu.
Ngay lúc bọn họ bại lui liên tục, Nam Cung Phi Yến và Thiệu Bồi Nhất vừa lúc đuổi kịp đến.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo